[Fic] Not a girl (Chapter 08/08)

tt10740644fltt tt10740645fltt

Authors: [info]ashi_ga_demasu http://ashi-ga-demasu.livejournal.com/10166.html )

Translator: Dzùa Tuki (đã được sự đồng ý của tác giả)

Chapter 1 | Chapter 2 | Chapter 3 | Chapter 4 | Chapter 5 | Chapter 6 | Chapter 7 |

 

http://25.media.tumblr.com/tumblr_lyy279sUcY1qh89mio1_500.png

Chapter 8

Trong suốt hai ngày, Kazuya ở lỳ trong nhà. Cậu gần như không ăn uống gì hết. Cầu không chịu nghe điện thoại đồng thời tắt di động đi. Cậu ở yên trong phòng và chỉ ngồi khóc. Sự trống rỗng trong lòng là quá mức chịu đựng đối với cậu. Cậu thậm chí còn ép mình ngủ lại để có thể quay lại giấc mơ nơi cậu có con gái và Jin ở bên cạnh cậu. Nhưng nó không xảy ra.

Vào đêm thứ hai, cậu chỉ mong được chết. Và khi cậu đang định kết liễu cuộc đời mình thì chuông cửa reo lên. Cậu lờ nó đi và kiên nhẫn đi về phía bếp. Chuông cửa lại kêu lên. Kazuya lục lọi ngăn kéo. Chuông cửa kêu thêm vài bận nữa kèm theo tiếng gõ cửa và tiếng gọi tên cậu. Kazuya lôi một con dao ra khỏi ngăn kéo.

“KAZUYA!MỞ NGAY CỬA RA!”

Như thường lệ, giọng nói giận dữ của mẹ cậu ngay lập tức khiến cậu trấn tĩnh trở lại. Cậu từ từ đặt con dao trở lại ngăn kéo rồi đi ra mở cửa. Ngay khi trông thấy mẹ mình, Kazuya òa lên khóc trong vòng tay bà.

Người phụ nữ ôm lấy con mình rồi dẫn cậu tới chỗ đi văng. “Nào nào, con yêu. Đừng khóc nữa. Mọi việc sẽ ổn thôi.” Kazuya lắc đầu. Tiếng khóc của cậu biến thành tiếng than khóc xé lòng. Cậu thậm chí còn không thể kể cho mẹ mình rằng cậu đau đớn nhường nào trước việc mất đi đứa con không hề tồn tại.

“Yên nào, Kazu-kun. Rồi sẽ không sao đâu…” Mẹ Kazuya khẽ nói khi bà ôm lấy đầu cậu nơi ngực mình và nhẹ nhàng xoa lưng cậu.

“Con chỉ muốn chết thôi, mẹ ơi,” Kazuya nức nở.

“Không được, dừng ngay lại. Đó chỉ là cảm giác thôi nhưng con thực sự không muốn chết,” người phụ nữ nói. Nước mắt cũng bắt đầu rơi trên khuôn mặt bà. Nhấn mạnh vào sự đau khổ của con trai mình. “Mẹ biết lúc này con gặp khó khăn với việc làm một thần tượng. Mẹ hiểu mà.”

“Không, mẹ không…”

“Có, mẹ có hiểu,” mẹ cậu khẳng định. “Mẹ là mẹ con.”

“Mẹ không hiểu!” Kazuya phủ định, giọng vỡ òa. “Mẹ không hiểu gì hết. Mẹ không biết. Đó là giấc mơ của con và con muốn nó trở lại…”

Bà Kazuya hôn lên đỉnh đầu con trai mình. “Bản thân mẹ cũng đã từng trải qua điều đó,” bà nói.

Kazuya ngẩng đầu lên và, qua đôi mắt mờ mịt vì nước mắt, nhìn mẹ mình một cách giễu cợt. “Trải qua cái gì cơ? Mất đi giấc mơ mà mẹ khao khát vô cùng ư?”

Người phụ nữ chỉ mỉm cười. “Ban đầu có cảm giác thế thật, nhưng rồi mẹ nhận ra mẹ sẽ không đánh đổi con hay bất cứ người anh em nào của con chỉ với giấc mơ ngớ ngẩn nào hết. Rồi nó sẽ qua thôi.”

Kazuya khụt khịt mũi. Câu chuyện của mẹ cậu thật hấp dẫn đến mức khiến cậu bất giác ngưng khóc. “Cái gì sẽ qua? Mẹ đang nói về chuyện gì vậy?”

Bà Kamenashi khúc khích cười. “Đó là nội tiết tố, con yêu. Đó gọi là trầm cảm hậu sinh sản.”

Kazuya chết lặng. “Trầm cảm…” Nhưng Kazuya lập tức bị ngắt lời bời âm thanh ồn ào đột ngột phát ra từ phía cửa.

“SINH NHẬT VUI VẺ, KAZUYA!”

Các thành viên cùng nhóm với cậu xông vào trong nhà cùng với bóng bay, rượu và một chiếc bánh sinh nhật.

“Xin lỗi, bọn tôi quên khuấy mất. Nhưng không bao giờ là quá muộn với việc ăn mừng ha?” Koki nói với nụ cười bẽn lẽn. Junno, Maru cùng Ueda đứng cạnh Koki với khuôn mặt đầy hối lỗi.

Kazuya nhìn chằm chằm vào họ rồi quay sang mẹ mình. “Trầm cảm… gì cơ ạ?”

“Trầm cảm hậu sinh sản. Anh thật ngốc khi quên mất điều đó.” Là giọng của Jin. “Sinh nhật vui vẻ, Kazuya.”

Kazuya quay lại nhìn các thành viên trong nhóm. Và cậu khóc rồi lại cười khi trông thấy Jin xuất hiện từ phía sau những người đó, trên tay là một đứa trẻ – con của cậu.

♡♡♡♡♡

Mọi người đã đi về. Đứa trẻ nhanh chóng ngủ thiếp đi trong cũi. Kazuya muốn đứa nhỏ ngủ cạnh mình trên giường nhưng Jin khăng khăng rằng việc đó rất nguy hiểm. Anh sợ mình sẽ đè bẹp đứa nhỏ trong lúc họ đang ngủ. Và đương nhiên Kazuya không tranh luận điều này. Bởi cậu quá hạnh phúc. Và dù sao thì lúc Jin ngủ say, cậu sẽ bế và đặt nó nằm trên ngực mình như cách cậu vẫn làm trước khi sư tuyệt vọng hậu sinh sản khiến cậu trở thành một phụ nữ trẻ tuổi khốn khổ.

“Kazu…” Jin khẽ gọi. Hai người đều đang ngồi trên giường, chân giấu bên dưới và ngắm nhìn con của họ ngủ. “Anh xin lỗi…”

Kazuya nhìn Jin rồi mỉm cười. “Anh có ngưng xin lỗi đi có được không…”

Jin cười với cậu. “Anh định làm em sợ… Anh chỉ muốn thực hiện những điều em nói muốn có thôi.” Thấy tội lỗi vô cùng khi anh quên mất sinh nhật Kazuya, Jin đã tập hợp phần còn lại của KAT-TUN – những người cũng vô cùng thấy có lỗi – đến để dọn dẹp toàn bộ đống đồ của đứa nhỏ ra khỏi căn hộ của Kazuya.

Jin mang đứa trẻ đến căn hộ của mình và nghĩ rằng sẽ để Kazuya một mình cả ngày, cuối cùng thì người thanh niên sẽ có được sự nghỉ ngơi cần thiết mà cậu mong muốn. Ngày tiếp theo, anh để mẹ Kazuya trông đứa nhỏ trong khi anh cùng những người kia chuẩn bị tiệc sinh nhật muộn bất ngờ cho Kazuya. Khi đến đón đứa nhỏ, Jin đã phải giải thích cho mẹ Kazuya hiểu rằng con bà đang phải trải qua những gì. Bà đã bạt đầu anh và gọi anh ‘đồ ngốc’ khi biết được Kazuya đã bị bỏ lại một mình trong suốt hai ngày trong khi phải trải qua trầm cảm hậu sinh sản. Do đó, bà đã đến thẳng căn hộ Kazuya.

“Anh xin lỗi thiệt đó,” Jin lặp lại và xích lại gần Kazuya.

Kazuya tựa vào người Jin. Cậu sẽ không bao giờ có thể thực sự nổi giận với Jin. Dù sao cũng là lỗi của cậu. Cậu lúc nào cũng kêu ca phàn nàn về cuộc đời mình. Nhưng giờ cậu hiểu rằng chừng nào cậu còn đứa trẻ… và Jin, cậu sẽ luôn yêu quý cuộc sống của minh.

Jin đặt nụ hôn lên tóc Kazuya. Kazuya tựa đầu mình lên vai Jin. Jin vòng tay ôm lấy eo Kazuya.

Và Kazuya mỉm cười.

Rồi tay Jin luồn xuống dưới áo Kazuya và bắt đầu mơn trớn bụng người thanh niên. Kazuya căng cứng người.

“Không!” cậu nói rồi mau chóng lùi lại.

Jin bĩu môi. “Thôi nào, Kazuya… Cũng gần một năm rồi còn gì. Thương lấy anh đi mà!”

“Jin, không phải chuyện đó… chỉ là…” Kazuya lắp bắp, không thể diễn tả thành lời những chuyển biến trên cơ thể cậu ngày hôm trước.

“Anh sẽ dùng áo mưa mà. Anh mua hẳn một hộp nè,” Jin nói rồi lôi từ dưới gầm giường một hộp bao cao su.

Kazuya sợ hãi nhìn chằm chằm vào cái hộp. “Jin, em… em… nó…”

Kazuya nhắm mặt lại rồi hít một hơi thật sâu. Khi cậu mở mắt ra, Jin đang quan sát cậu với ánh mắt đầy chờ mong. “Thằng nhỏ của em đã trở lại rồi,” Kazuya buột miệng một cách nhanh chóng.

“Cái gì?” Jin kinh ngạc nói.

Kazuya trình bày lại những gì mà cậu phát hiện khi đi tiểu tiện vào buổi sáng sau ngày sinh nhật. “Em chẳng biết nó diễn ra thế nào nữa… nó cứ thế mà trở lại thôi.”

Đường nhìn của Jin hạ xuống chỗ đũng quần Kazuya. Và cậu vô thức đặt ngay một chiếc gối để che nó lại. Đường nhìn của Jin quay trở lại mặt Kazuya. Rồi chậm rãi, nụ cười nở rộ trên môi Jin. “Vậy càng hay hơn,” anh nói, đôi mắt hấp háy vẻ tinh nghịch.

Kazuya cau mày. “Jin, em không còn là con gái nữa,” cậu giải thích thêm, hoàn toản không hiểu nối sao Jin có vẻ vui mừng khi biết điều này.

Jin ngắt lời. “Quá đủ với vụ con gái này nọ rồi, Kazuya. Em chưa bao giờ là con gái!”

“Em biết! Đó là lý do anh chia tay với em mà, nhớ chứ?” Kazuya nói, giọng đầy oán trách và có chút ưu thương.

“Em đang nói cái khỉ gì vậy? Anh đâu có chia tay em. Chính em là người chia tay với anh. Em nói em cần không gian,” Jin nói, giọng vội vã gợi nhắc lại quá khứ đau buồn.

“Đó là vì em nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh với Pi! Em đã nghe thấy tất cả,” Kazuya phản biện. Đó là một ngày cách đây hai năm. Cậu vẫn còn nhớ như in tối hôm đó họ ăn tối ở nhà bạn mình. Rồi Kazuya sau khi đi “trút bầu tâm sự” và trên đường quay lại thì nghe thấy Jin và Yamapi đang nói chuyện. Cậu vẫn nhớ rõ lời Jin nói và cảm giác chết lặng khi nghe thấy chúng. Và rồi cậu quyết định tự mình mở ra lối thoát cho Jin.

Cái đêm mà họ chia tay vẫn còn sống động trong tâm trí Jin. Hai người họ đã có khoảng thời gian vui vẻ cùng Jin nhưng khi Kazuya quay lại từ nhà vệ sinh, bạn trai anh đột ngột ủ rũ và im lặng. Khi đưa Kazuya về nhà, thay vì một nụ hôn, thứ anh nhận được là lời chia tay từ Kazuya. Trong nhiều tuần lễ anh cố gắng khiến Kazuya giải thích nhưng chẳng thu được kết quả. Đến tận khi Jin bỏ cuộc và chỉ còn chút hi vọng mong manh rằng ngày nào đó Kazuya sẽ thay đổi.

“Chính xác là em đã nghe được những gì?” Jin hỏi, không thể nhớ được bất kì điều gì mà anh nói với Yamapi có nhắc đến việc anh muốn chia tay với Kazuya.

“Anh nói rằng anh hứng thú với con gái,” Kazuya lụng bụng trong miệng rồi hít một hơi thật sâu để xoa dịu sự đau đớn mà cậu cảm nhận mỗi khi gợi nhắc lại tối hôm đó.

“Cái gì?” Jin hoài nghi hỏi. Quả thực hôm đó anh có nói chuyện với Jin về các cô gái nhưng anh nhớ rõ ràng anh chưa bao giờ nói như vậy. “Đồ ngốc!” Jin kêu lên. “Anh đâu có nói vậy với Pi. Anh nói rằng anh thấy con gái thật thú vị.”

“Ừ, đó là điều em nói còn gì. Anh nói anh thấy hứng thú với con gái,” Kazuya khăng khăng nói.

“Đồ ngốc! Khác nhau mà,” Jin lại kêu lên lần nữa, đau khổ vì đã phải chịu đựng 2 năm không có Kazuya chỉ vì một sự hiểu lầm ngớ ngẩn. “Anh nói anh thấy con gái thật thú vị. Tức là anh thấy tò mò về họ bởi họ khác đàn ông con trai chúng ta.”

Kazuya nhíu mày, chẳng thể nào hiểu được. “Ý anh là sao?”

“Em biết đấy, họ có những chỗ trên cơ thể khác chúng ta. Và anh tò mò không hiểu chúng hoạt động như thế nào,” Jin tiếp tục giải thích. “Em nghĩ sao anh lại biết mấy thứ như kinh nguyệt với băng vệ sinh cơ chứ?”

“Anh nói thật sao?” Kazuya kinh ngạc hỏi.

“Sau khi chúng ta chia tay, anh hẹn hò cùng con gái vì anh muốn quên em đi,” Jin nói. “Và anh cũng muốn biết thêm về họ.” (Dzùa: cmn, tự nhiên thấy Jin biến thái voãi =.=)

Kazuya cảm giác như gánh nặng trên vai cậu đã được nhấc bỏ. “Anh hẹn hò cùng con gái chỉ để tìm hiểu về cơ quan sinh sản của họ?” cậu thích thú hỏi. “Anh ngốc quá đi! Chỉ có chức năng cơ thể khác thôi. Nhưng họ giống hệt chúng ta.”

“Nhưng nhiều người trong số họ đều trở thành các bà mẹ. Và mẹ là những người có siêu năng lực,” Jin lý lẽ.

Kazuya bật cười. Cậu buộc phải đồng ý với điều này. “Nhưng mà Jin, con gái cũng giống chúng ta. Họ cũng yêu và đau như chúng ta thôi.”

“Ừ, anh đã hiểu ra điều đó rồi. Jin nhớ lại cái lý do chia tay “Em cần không gian” của Kazuya thật vớ vẩn thế nào nhưng nó thực sự gây tổn thương sâu sắc cho Jin. Và trước đó, anh cũng đã làm tan vỡ biết bao con tim cũng với một câu tương tự.

“Vậy anh vẫn ok với việc em không phải là con gái?” Kazuya hỏi, chỉ để làm rõ mọi việc.

Jin bực bội thở dài. “Kazuya à, em quả là công chúa khó tính luôn muốn mọi thức trong đời phải hoàn hảo. Em là diva đáng ghét lúc nào cũng khăng khăng là mình đúng. Và em có thể là một tên khốn nếu mọi việc không như em muốn. Nhưng không, em chưa và sẽ không bao giờ là một cô gái.”

“Và anh vẫn muốn em dù cho em không phải là một cô gái?” Kazuya hỏi, vẫn cần một lời khẳng định.

Jin túm lấy Kazuya và kéo về phía mình. “Anh vẫn muốn em dù em có là một con gà đi nữa,” Jin nói. Và Kazuya cười lớn.

Jin đẩy Kazuya nằm xuống. Rồi anh cười gian xảo khi nhìn xuống đũng quần Kazuya. “Nào, giờ chúng ta cùng xem liệu cái đó còn hoạt động không…”

HẾT

 

~ Hanamaru ~ Boong ~~~~ ✿♥‿♥✿