[Fic] Remember When… ( Chapter 03 )

Author: indigoskai45
Translator: Bư xinh đệp & Trúc Uyên

Note: Bản dịch chưa được sự cho phép của tác giả nên mong các bạn đừng mang đi đâu cả nhé. Dzùa cảm ơn nhiều nhiều

REMEMBER WHEN

131108
Img Source: Egi Trần

Chapter 01 | Chapter 02

~*~*~*~*~*~*~*~*~

Đã hai đêm trôi qua kể từ khi Noriko nhập viện. Jin quyết định đi xuống tầng dưới để thể hiện sự lịch sự của mình nhưng thiết nghĩ sự hiện diện của mình chỉ có thể gây nên trở ngại. Ngoài ra nếu mẹ của Noriko vẫn còn ở dưới đó cùng với những người phụ nữ lớn tuổi khác thì mọi chuyện sẽ y như một vở hài kịch. Anh thở dài và đưa tay vào tóc Reio.

“Anh phải đi bây giờ và sẽ trở lại trong hai ngày nữa thôi. Anh xin lỗi, anh biết lần viếng thăm này ngắn hơn mọi khi nhưng thật sự không khí bệnh viện này làm anh nghẹt thở.” Anh xoa đầu em trai mình một chút và rời đi. Anh không muốn mình có thêm bất cứ cơ may nào chạm trán Kazuya trong suốt khoảng thời gian này. Anh có thể là người cuối cùng trên trái đất chàng trai trẻ ấy muốn để lọt vào tầm mắt.

Sau khi ra được đến bãi đậu xe thì một đứa nhỏ không hơn 5 tuổi là mấy đang chạy nhanh về phía anh. Đứa bé vượt qua mặt anh và bỏ anh lại sau mình.

“Ren! Ông đã nói sao với cháu về việc chạy nhảy một mình hả?”

Jin nhìn về phía trước và nhận ra khuôn mặt quen thuộc. “Cô và chú Kamenashi.”

Ánh mắt của người đàn ông thu hẹp lại rồi mới từ từ giãn rộng ra: “Akanishi?” Đôi vợ chồng già tiến về phía anh và người phụ nữ bế đứa bé lên. “Vậy ra, đó là sự thật hả? Rằng em trai cậu vẫn còn hôn mê?” Cha của Kazuya mở lời.

Jin gật đầu và bắt đầu chuyển sự chú ý sang đứa trẻ. Cậu bé trông có vẻ gầy với nước da mỏng và mái tóc đen. Đôi mắt hình quả hạnh của cậu ánh lên rạng rỡ khi hai người họ nhìn chằm chằm vào nhau. Cậu bé như nhắc nhở cho Jin biết về một người nào đó rất quen thuộc.

“Đây là… con của Kame và Noriko? Bao nhiêu tuổi rồi?” Anh khẳng định chắc chắn đứa trẻ là con của Noriko vì nó giống y hệt cô ấy vậy.

“Nó tên Ren và bây giờ đã được 5 tuổi rồi.” Bà Kamenashi nói. “Cậu bé được gửi ở chỗ chúng tôi kể từ khi mẹ nó chuyển dạ.”

Sự tò mò bắt đầu nhen nhóm trong Jin và anh hỏi: “Cô ấy không sao chứ? Cô ấy sinh con à?”

Bà gật đầu: “Lần này là một bé gái. Tụi nó đặt tên cho cháu là Kaiyo.”

Jin cúi xuống ngang tầm với cậu bé nhút nhát, người đang nấp mình sau chân của bà nội. Với nụ cười dịu dàng, anh nói: “Ren có nghĩa là Sự sắp đặt và Kaiyo có nghĩa là Tha thứ. Nếu lồng hai nghĩa của những từ này với nhau, ta được: Sắp đặt lại sự tha thứ. Một cái tên với nhiều tầng lớp ý nghĩa.” Rồi anh chìa tay ra về phía cậu bé. “Con có nghĩ như vậy không, Ren?” Ngay lập tức, sự thân thiện của anh giành được lòng tin tưởng của cậu bé và với một chút rụt rè, bé tiến đến và bắt lấy tay anh.

“Đến đây nào, chúng ta phải đi ngay bây giờ. Tôi chắc là mẹ của nó đang đợi để được gặp nó đấy!” Ông Kamenashi nói: “Rất vui được gặp cậu, Akanishi-kun. Tôi hy vọng em trai cậu sẽ nhanh chóng bình phục.”

Jin đứng dậy và nói: “Cám ơn chú đã quan tâm đến cháu và nếu được, xin hãy chuyển lời hỏi thăm…” Jin đã dừng lại kịp thời khi suy nghĩ thứ hai vừa nảy sinh trong tư tưởng của anh. “Cháu rất vui vì gặp được cô chú ở đây và cả cậu bé đáng yêu này nữa.” Anh nở một nụ cười khác trước khi họ rời khỏi và đi vào trong đại sảnh. Anh thở hắt ra: “Phải học cách giữ sự cảm thông tối thiểu chỉ cho bản thân mình.” Anh tự nhủ với chính mình và đi ra xe.

Khi Kamenashi quay lại bên Noriko cũng là lúc cha mẹ cậu kể về cuộc gặp gỡ của họ với Jin dưới chân cầu thang lúc nãy.

“Cậu ta đang định chúc các con có một cuộc sống mới hạnh phúc bên đứa trẻ sơ sinh sắp chào đời nhưng rồi đột nhiên lại trở nên khó chịu về nó.” Bà Kamenashi nói với đôi vợ chồng trẻ.

Kazuya cảm thấy một cảm giác ghen tuông đang len lỏi trong Noriko khi đề cập đến Jin, nỗi niềm ấy đang vượt xa mức tưởng tượng của cậu. Đôi mắt cô thoáng chốc mở to hơn và nỗi khát khao lại bùng lên hệt như những lần Kazuya từng bắt gặp, lúc cô bỏ mặc suy nghĩ của mình lang thang đâu đó. Cậu hoàn toàn có thể nhận ra sự thay đổi sắc mặt của cô khi cô im lặng. Cậu ghét cái cách cô hồi tưởng về quá khứ của họ hơn bất cứ điều gì trong đời.

——————-

Noriko đứng cạnh giường cậu thanh niên trong im lặng. Đã rất lâu rồi kể từ lần cuối cùng cô xuất hiện trước mắt cậu. Lần cuối cùng đó xảy ra khi cậu còn mải gây sự với chính gia đình mình. Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên má chàng trai trẻ và nỗi xót xa dâng lên trong cô rất đỗi khó tả. Cậu ấy là hiện thân chân thực nhất của anh trai cậu.

Cô cúi xuống và thì thầm vào tai cậu: “Hãy thức dậy và giúp anh ấy chữa lành vết thương. Anh ấy cần cậu. Có lẽ cậu là người duy nhất làm nên sự khác biệt trong cuộc sống của anh ấy bây giờ. Tôi có rất nhiều điều muốn nói với cậu nhưng thực sự là chẳng biết nên bắt đầu từ đâu nên hãy để tôi gửi lời chúc này dành riêng cho cậu: Rằng nếu một ngày nào đó cậu có cơ hội tỉnh dậy để cho anh ấy biết tất cả những gì đã xảy ra. Cậu sẽ thấy rằng tôi không bao giờ ngừng hy vọng có một tương lai với anh ấy. Tôi yêu anh ấy và vẫn yêu cho đến tận bây giờ, nhưng…”

Nắm đấm của Kazuya nắm chặt lại. Cậu đến để đưa cô về nhà nhưng khi thấy cô tự ý lên lầu năm, cậu quyết định theo sát phía sau và hệt như những gì đã dự đoán, cô ấy bước vào phòng của Reio. Cậu đứng bên ngoài cánh cửa đang hé mở và nghe kỹ từng từ mà cô đã nói. Kể từ ngày cô đến với cậu sau khi Jin đẩy cô ra khỏi cuộc đời của anh thì cô đã làm mọi thứ để cô ấy quên Jin nhưng xem ra mọi nỗ lực của cậu chỉ là sự lãng phí. Cậu đã bán linh hồn mình cho những gì cậu tin là cách duy nhất để đem lại hạnh phúc cho tất cả nhưng rồi ngày giờ này đây cậu chính tai nghe cô tuyên bố tình yêu với Jin thêm lần nữa. Cậu cảm thấy máu nóng của mình đang sắp bốc lên đến não và ý nghĩa muốn hủy hoại cô một cách tồi tệ trỗi dậy để bù đắp cho sự hy sinh cậu đã làm trong năm năm qua cho cuộc hôn nhân của họ. Tức giận, cậu rảo bước nhanh về phía thang máy, nơi cánh cửa vừa mở ra và Jin xuất hiện.

“Kazu… Kamenashi-san…” Vẻ ngạc nhiên không gì sánh nổi hiện rõ trên Jin.

Khuôn mặt của Kazuya bỗng chốc trở nên xanh xao và bất thần một khắc trước khi chợt nhớ ra mình đang định làm gì. Thay vào đó, cậu quay lại và bước ra khỏi thang máy.

“Ka-” Jin chạy theo chàng trai trẻ tuổi. Anh biết đó là một thói quen khó coi khi đuổi theo một người đàn ông nhưng bỏ qua mọi cái nhìn từ những người khác, cái anh bận tâm chính là biểu hiện trên khuôn mặt Kazuya. Anh biết cậu đang phải trải qua những cảm giác đau lòng quá độ và cái chính vẫn là muốn tìm hiểu lý do vì sao cậu lại ở trên lầu năm. Cậu ấy đã gặp ai và cái gì đã khiến cậu trở nên mất bình tĩnh đến như thế. “Làm ơn đợi một chút, Kazuya!” Jin nhảy ra trước mặt chàng trai trẻ và dang tay chặn lấy cả thân người cậu khiến cả hai mất đà ngã bổ nhào xuống sàn đất.

“Vì Chúa lòng lành!!!” Jin kêu lên và thấy Kazuya lập tức xô anh ra. Anh biết đó là gợi ý cho việc anh nên nhanh chóng di chuyển đi thôi. Anh từ từ đứng lên bằng một đầu gối và giúp người con trai trẻ hơn: “Cậu không sao chứ…”

“Đừng chạm vào tôi!” Kazuya hất tay người đàn ông lớn tuổi đi và cố gắng đứng vững trên đôi chân của mình.

Thấy chàng trai trẻ đang gặp rắc rối trong việc đàn chân trái của mình cố định trên mặt sàn, anh quyết định ngỏ ý muốn giúp đỡ một lần nữa và đưa tay ra: “Kazu-”

“Nếu tôi nhớ không lầm chúng ta đã qua cái quãng thời gian quen thuộc đó rồi…” Kazuya ném cho anh một cái nhìn nghiêm khắc.

“Xin lỗi, Kamenashi-san, tôi chỉ lo lắng cho cậu…”

“Tôi không cần sự thương xót của anh!” Kazuya quay gót định bước đi nhưng lần nữa rít lên trong đau đớn.

“Kamenashi-san”, anh nhanh chóng luồn một cách tay quanh eo chàng trai trẻ để ổn định cậu ta. “Làm ơn cho tôi thử xem chân cậu thế nào được không? Hoặc ít nhất hãy để tôi đưa cậu xuống chỗ bác sĩ và nhờ họ xem qua mắt cá chân của cậu. Việc này không mất quá nhiều thời gian và chẳng ảnh hưởng nhiều đến lịch làm việc bận rộn của cậu đâu.”

“Tôi không cần một bảo mẫu hay bất cứ gì tương tự vậy cả! Anh đi đi!” Kazuya đẩy mạnh Jin và điều đó càng khiến cho cậu thêm loạng choạng. Cậu gần như té ngược trở lại đằng sau nhưng Jin đã nhanh chóng giữ lấy cổ tay cậu và nhấc bổng lên. “Tôi không phải đứa con nít. Đặt tôi xuống! Đồ ngốc!”

“Tôi sẽ không đối xử với cậu như một đứa trẻ chừng nào cậu bỏ cái sự ương bướng đó đi. Kể ra bây giờ cũng tốt nhưng một là cậu đồng ý để tôi đưa cậu xuống, hai là tôi cứ tiếp tục bế cậu như thế này cho đến khi chúng ta đi ngang qua một vị bác sĩ nào đó và trở thành hai kẻ kỳ dị trong mắt họ.” Lông mày anh nhấc lên một cách khinh khỉnh. “Tôi đoán mọi chuyện sẽ diễn ra y như vậy thật đấy vì dám cá lúc này cậu chẳng thể nào tự đi một mình được.”

“Đồ đần cứng đầu!” Kazuya lẩm bẩm.

“Sao hả?” Jin thoáng nở một nụ cười.

“Cậu bắt đầu di chuyển được chưa hay là để tôi làm y như những gì mình vừa lên kế hoạch.” Anh đột ngột phản ứng.

Jin thả Kazuya xuống và hỗ trợ cậu bằng một cánh tay quàng quanh eo và họ cứ thế tiếp tục lết từng bước xuống tầng 2. “Cậu không thay đổi gì cả.”

Kazuya không trả lời. Tình hình hiện nay vượt quá khả năng tự xử lý của cậu và cậu đành giữ tự chủ bằng cách đóng kín suy nghĩ của mình lại. Cậu không thể chịu được sự gần gũi của người đàn ông lớn tuổi hơn. Nó kéo căng hết các dây thần kinh của cậu và khiến cậu nhớ lại những lời Noriko đã nói và tồi tệ hơn nữa chính là người đàn ông mà cô ta đang yêu ấy lại đang sát rạt ngay bên cạnh mình.

Jin liếc nhanh chàng trai trẻ bằng một góc mắt. “Tôi có cảm giác cậu chán ghét tôi nhiều lắm ấy nhỉ?”

“Nếu anh là tôi, anh chắc hẳn sẽ cảm thấy như vậy.” Kazuya nói bằng một tông giọng ảm đạm.

Lời vừa thốt ra hệt như một loạt đạn bắn thẳng vào trái tim anh nhưng vẫn phải giữ vững vẻ mặt thân thiện bằng không những tổn thương về mặt cảm xúc của anh sẽ lấn át và điều khiển anh có những hành động chẳng mấy tốt lành gì dành cho chàng trai trẻ tuổi. Anh cười với một chút lúng túng. “Tôi cũng đoán vậy. Tôi biết mình vốn nằm không nằm trong danh sách ưa thích của một vài người.” Bước đi càng lúc càng chậm dần, đến cả anh cũng chẳng nhận ra.

Kazuya có thể thấy lời nói của mình ảnh hưởng đến mỗi bước đi của người đàn ông lớn tuổi kia như thế nào nhưng ở vị trí của cậu không thể phát ngôn ra được chuyện gì khác. Họ giữ im lặng cho đến khi Jin đưa cậu đến cuối tầng 2 và thấy một người nào đó đang nhìn chằm chằm vào cái chân cà nhắc của mình. Chấn thương không để lại bất kỳ thiệt hại nào nghiêm trọng nên y tá khuyên anh nên nẹp chân của mình cố định bằng gạc sạch và nước đá trong một đêm. Khi vợ của cậu quay lại phòng của cô ấy trong bệnh viện và nhận ra cậu với một bàn chân băng bó, cô cũng hỏi thăm cậu nhưng đáp lại chỉ là những câu trả lời rất đỗi mơ hồ.

“Trên đường về nhà, chúng ta nên ghé qua đón Ren.” Noriko nói với chồng.

“Anh nghĩ chúng ta đã thỏa thuận để thằng bé lại với người nhà của anh cho đến khi em cảm thấy khỏe hơn. Bên cạnh đó, anh phải đi công tác trong vài ngày nên anh muốn em có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ và đừng quên là còn Kaiyo nữa.”

“Anh yêu, chúng ta vẫn có thể tự chăm sóc cho lũ trẻ mà. Chưa kể còn có mẹ em sẽ phụ trông chừng Kaiyo nếu em cảm thấy không khỏe. Nói cho anh biết, mẹ em rất thích Kaiyo, bà ấy đã yêu cầu em đem con bé theo trong chuyến du lịch Hokkaido của tụi em vào tháng tới.”

Kazuya bỗng khựng lại khi chỉ vừa ra được đến cửa. “Và em đồng ý mà không cần hỏi qua ý kiến của anh?”

“Em vẫn chưa trả lời mẹ nhưng em không cho đó là ý tưởng tồi. Một tháng sau thì Kaiyo đã khỏe khoắn hơn rất nhiều rồi và sẽ tốt hơn nếu nó có thể cùng đi du lịch với em. Lúc đó anh sẽ có thời gian dư dả với lịch trình bận rộn vào tháng Giêng của anh.”

“Anh không đồng ý.” Kazuya gắt gỏng. “Anh nhắc cho em nhớ chuyến du lịch dài hạn chứ không phải là một ngày cuối tuần bình thường như mọi khi của mẹ em. Anh không đời nào cho phép em đưa đứa con mới sinh của anh đi những hai tháng. Vứt điều đó ra khỏi tâm trí của em đi, Noriko!”

“Bà ấy là mẹ em cơ mà! Đấy đâu phải là ai khác xa lạ đâu. Tại sao chỉ mình anh cảm thấy có gì đó không ổn trong chuyện này. Tại sao thằng bé ở với cha mẹ anh thì được còn mẹ em thì không?”

“Đừng có bắt đầu gây sự với anh!”Kazuya phản ứng gay gắt. “Em biết đó không phải là vấn đề. Làm sao em có thể mang Kaiyo đi trong khi em chưa từng có ý định dành thời gian của mình cho Ren kể từ khi thằng bé được sinh ra như vậy.”

“Anh đang buộc tội em là một người mẹ không công bằng? Em là người đã sinh hạ cả hai đứa trẻ. Làm sao em có thể phân bì hay so sánh những đứa con của em được? Anh có hiểu những gì mình đang nói không vậy?”

Kazuya nhanh chóng kéo cô vào vòng tay của mình để kiềm hãm những tiếng la hét của cô xuống. “Bình tĩnh nào nếu không người ngoài nhìn vào tưởng chúng ta sắp choảng nhau đến nơi đấy. Anh xin lỗi. Anh không có ý xúc phạm em nhưng thật lòng mà nói anh cảm thấy không thoải mái khi để Kaiyo đi xa nhà quá lâu. Có lẽ khi con bé lớn hơn một chút thì cũng được thôi nhưng bây giờ vẫn là quá sớm cho một chuyến đi xa nhà dài như vậy.”

Noriko sụt sùi trong vòng tay chồng: “Chỉ vì mẹ em thôi, anh biết mà. Em chưa bao giờ thấy bà ấy hạnh phúc như vậy kể từ khi cha em bỏ đi. Bà ấy không bao giờ quá nuông chiều Ren vì bà ấy cho rằng em quá ưu tiên đứa trẻ nhưng Kaiyo thì khác. Mẹ em yêu quý nó. Em chỉ muốn chia sẻ một phần cuộc sống của em cho bà và cuối cùng bà cũng chịu chấp nhận. Chẳng lẽ như thế là sai sao?”

“Không phải vậy. Anh hứa với em Kaiyo sẽ là một phần quan trọng trong cuộc sống của mẹ nhưng chúng ta không quá vội vàng để làm điều đó. Anh muốn nhìn thấy con gái của mình nhiều nhất có thể, vẫn luôn mong mình có nhiều thời gian để ẵm bồng nó, em hiểu chứ.” Cậu hôn lên trán cô.

Cô gật đầu. “Em cũng xin lỗi.”

“Nào, chúng ta về nhà thôi, anh đoán là Ren mong được nhìn thấy em gái mình lắm đấy.”

Trên đường về, Kazuya cố gắng che giấu tình trạng hỗn loạn của mình đằng sau chiếc mặt nạ im lặng. Dường như thỏa thuận gần của họ trước đây đều vì Kaiyo mà bị ném ra ngoài cửa sổ. (Đoạn này lại chả hiểu gì sất >.< Bố khỉ văn phong…)

On the drive home Kazuya managed to hid his turmoil behind a silent mask. It seemed that their recent agreement to not have Kaiyo had just been thrown out the window. The moment Noriko got into the car with Ren the pair of mother and son talked all the way home. Noriko’s mother called back to have Kaiyo for the weekend and the woman just agreed like their child was something to fawn off. Sending the children over their grandparents’ houses wasn’t the issue. Kazuya just couldn’t stand how Noriko would revert back to behave as if they’d never come to an agreement. Usually, they would come to terms and make apologies only to disagree on something else the next moment. Noriko would promise him things and forget her promise as if she’d never made them. She behaved in this manner each time they had a fight. He had to deal with this sort of marriage for the past five years and along the line he’d wanted to give up many times. The only reason why he kept pushing and was still pushing was because of Ren. He didn’t want to lose Ren and god knew that if they ever divorced Noriko would definitely take the child away from him. And now he also had Kaiyo to think of. Even if he were to lose everything in his life one day, as long as he still had the kids then his life wouldn’t have been in vain.

——————————

“Chân cậu thế nào rồi?” Jin tập trung hết các dây thần kinh để tiến lên bắt chuyện với người đàn ông trẻ tuổi.

Đó là cơ hội hiếm hoi họ gặp nhau trong một cửa hàng nhạc cụ ở trung tâm mua sắm Shibuya.

“Tôi lẽ ra sẽ quên béng mất chúng rồi, cám ơn vì đã nhắc nhở tôi.” Kazuya tản bộ đến khu J, nơi phát hành những album mới hơn.

“Oh, xin lỗi. Tôi đoán nó đã lành rồi hả. Cũng hai tuần rồi chứ ít gì…”

“Akanishi-san.” Kazuya ngắt lời. “Tôi nghĩ việc lẵng nhẵng đi theo tôi, làm phiền bằng cách nhắc đi nhắc lại chấn thương đã lãng quên của tôi không phải là mục đích thực sự của anh phải không?”

Jin gãi đầu. “À… ừm… tốt thôi. Con gái cậu thế nào rồi?”

“Con bé vẫn ổn và khỏe mạnh, cám ơn.” Cậu dừng lại để xem xét một vài album gây chú ý thời gian gần đây và Jin cũng dừng lại đứng ngay phía sau.

“Nếu không có gì để nói nữa thì xin anh vui lòng rời khỏi đây. Tôi không có mặt ở đây để giải khuây mà là tìm kiếm ý tưởng cho album tiếp theo của tôi. Mỗi người chúng ta đều có công việc cần thiết phải làm và không ai rảnh để đi kè kè theo giám sát người khác…”

“Oh…” Jin chỉ đứng đó mà chẳng biết nói gì tiếp theo. Kazuya chắc hẳn đã nghe nói về công việc làm thêm của anh tại Blue Oasis nên mới trả lời như vậy. Và cũng như những người khác, chắc cậu ta đang đinh ninh anh đang làm trai bao ở chỗ đó. Anh lẽ ra nên phản ứng để biện luận chút gì đó cho bản thân nhưng lại quyết định im lặng. Chuyện đó dễ dàng hơn việc người ta thương hại vì những gì đã xảy ra với anh. Không có sự nổi tiếng, anh chẳng cần phải thanh minh với bất kỳ ai cả. Một góc nào đó trong quãng thời gian bình phục, anh học được chỉ nên xem trọng ý kiến từ những người thật sự quan tâm đến mình. Nhưng trên thế giới này, đã chẳng còn mấy ai quan trọng với anh như thế nữa cả. Thưc tế không hẳn là anh không có ai nhưng đó chỉ là một người anh em đang ngủ trong im lặng. Ngay cả khi Reio chẳng thể nói chuyện với anh, anh biết em trai mình có thể nghe và hiểu hết tất cả.

“Kamenashi-san” Anh nói trước khi rời đi. “Về việc tìm kiếm nguồn cảm hứng mới, tôi nghĩ cậu đừng nhìn quá rộng làm gì. Tôi đã nghe tất cả những album gần đây của cậu và tôi nghĩ cậu có nhiều hơn một nguồn cảm hứng mới.”

Kazuya đột nhiên đông cứng lại và nhìn chăm chăm vào nơi trước đó Jin đã đứng. Cảm giác hỗi lỗi của cậu đã thắng và nó khiến cậu phải tự trách mình. Cậu đi ra ngay sau người đàn ông lớn tuổi và bắt kịp anh ta ở bên ngoài cửa hàng.

“Akanishi-san.” Cậu gọi và Jin quay lại. “Ăn trưa. Chúng ta dùng bữa trưa cùng nhau được không?”

Jin có chút bất ngờ bởi lời đề nghị đột ngột nhưng anh quyết định không để vuột mất cơ hội của mình. Cuối cùng, họ đi đến một nhà hàng đặc biệt và Kazuya yêu cầu một phòng tiệc riêng biệt nếu như không muốn cuộc gặp gỡ riêng tư này bị đánh bật lên làm tiêu đề của các phương tiện truyền thông.

Jin cảm thấy khó chịu và phải nói là cực kỳ khó chịu trước hành vị cố ý tỏ ra xa cách của Kazuya. Anh không thể dửng dựng xem như không việc Kazuya đang cư xử với mình như một kẻ xa lạ. Câu chuyện của họ bắt đầu bằng một tràng những chi tiết về công việc. Và Jin nhận ra rằng nếu anh muốn trở lại công ty làm việc thì Kazuya là một mốc xích đáng lưu ý trong cuộc trò chuyện. Nhưng chỉ cần anh có chút ý định đề cập đến những vấn đề riêng tư cá nhân thì chắc chắn Kazuya sẽ chạy trốn anh hệt như một con mèo cưng muốn nhảy ra khỏi tầm nhìn của chủ.

“Ca khúc của cậu, Bụi liễu gai tình yêu, từ album cách đây 4 năm của cậu là một ẩn số đúng không?”

“Oh… anh là người đầu tiên nhận ra điều đó đấy.” Kazuya bình tĩnh nói.

“Thật hả?”

“Phải, anh là người đầu tiên chỉ ra. Nếu những người khác nhận ra điểm khác biệt của nó thì bài hát đã trở thành ca khúc chính thức của cả album rồi. Điều gì cho anh biết đó không phải là một ca khúc trữ tình bình thường mà là một câu đố.”

“Lời bài hát kể một câu chuyện, đưa ra một câu đố bí mật, ít nhất là theo những gì tôi thấy. Trong mấy đêm tôi cố gắng giải đáp câu đố đó và một ý nghĩ thoáng qua trong đầu tôi, nhưng tất cả chỉ là dự đoán. Nói cho tôi biết, cậu và Noriko kết hôn vào tháng mấy?”

“Tháng bảy.”

Bằng cách nào đó, câu trả lời này thật sự gây cho Jin một nỗi thất vọng không gì tả được. Cậu không biết những gì anh đang hy vọng, rằng Bụi liễu gai – một loài thực vật chỉ nảy lộc trong tháng 7 và bài hát còn có một số cụm từ ngụ ý rất dễ làm anh liên tưởng đến chính mình, nhưng hóa ra hết thảy đều do anh tưởng tượng. Kazuya không bao giờ viết một ca khúc về anh.

“Rõ ràng câu trả lời của tôi đã chứng minh giả thiết của anh là sai.” Kazuya thêm vào.

Jin mỉm cười hiền lành. “Chênh lệch khá nhiều. Tôi đã chắc chắn mình hiểu được một phần nào đó nhưng tôi đoán tất cả chỉ là tưởng tượng của tôi mà thôi. Tuy nhiên ngay cả khi tiêu đề bài hát trùng hợp với ngày cậu và Noriko kết hôn, tôi chỉ thắc mắc làm sao mà cậu nghĩ ra ý tưởng đó. Có điều đặc biệt nào đằng sau cái tựa bài hát ấy không?”

Một nửa nụ cười khẽ cong lên lên trên môi, Kazuya lắc đầu. “Cũng không hẳn là cái gì rõ ràng. Lời giải đáp cho câu đố là một điều bí mật. Tôi có quyền được giữ cho riêng mình câu trả lời mà.”

“Tôi hiểu rồi.” Ánh mắt anh hướng về những chiếc đĩa đựng trên kệ ở ngay khu vực trung tâm. “Sẽ không sao nếu tôi vẫn muốn tiếp tục tìm hiểu về ẩn số đó chứ nhỉ?”

“Nguồn cảm hứng của tôi nhiều khi rất bất định và chẳng dễ dàng gì để truyền tải thành ca từ trong một bài hát. Ngay từ đầu, tôi không có ý định sản xuất ca khúc ấy nhưng khi quản lý xem sơ qua bản phổ được viết nghệch ngoạc bằng tay thì anh ta cho rằng đây sẽ trở thành một hit lớn.”

“Và đúng như vậy mà. Ca khúc giành được những ba giải thưởng danh giá trong đó có hạng mục Ca khúc hay nhất năm.”

Kazuya nhíu mày: “Tôi không biết là anh lưu tâm đến cả những chiến lợi phẩm cũng như thất bại của tôi cơ đấy!”

“Tôi luôn để ý đến những nghệ sĩ tài năng.” Những gì Jin nói là một phần của sự thật. Anh theo dõi sự phát triển của thị trường âm nhạc cũng như thành tựu của những nghệ sĩ nổi tiếng như một cái cớ để nắm bắt được sự nghiệp của Kazuya.

Jin biết tất cả những cống hiến cũng như thành công mà Kazuya gặt hái được trong vòng 5 năm qua. Anh cũng biết về những hy sinh mà Kazuya buộc phải đánh đổi để hoàn thành sứ mệnh làm cha của mình, đến độ bỏ lỡ một hợp đồng lớn ở nước ngoài kéo dài hơn ba năm. Trong một cuộc phỏng vấn nào đó trước đây, Kazuya từng tâm sự rằng cậu không hối tiếc vì hụt mất cơ hội này bởi từ bỏ nó dễ dàng hơn việc phải rời xa con trai cậu. Sau cuộc phỏng vấn, cậu bị nhiều nhà sản xuất chế giễu là một kẻ không chuyên nghiệp khi không nhận thức được cái gì thực sự quan trọng trong sự nghiệp của mình. Đối với những nhà sản xuất, bỏ đi những khoảng thời gian bên gia đình là một điều cần thiết để gầy dựng sự nghiệp nên họ chẳng dễ dàng gì để có thể thông cảm cho Kazuya và nhiều người trong số họ từ chối ký hợp đồng với cậu. Họ lo sợ cậu sẽ từ bỏ công việc giữa chừng. Kazuya đã không được giao bất kỳ dự án quan trọng nào một thời gian dài kể từ bài phỏng vấn đó nhưng chưa một lần nào cậu cầu xin ai đó giao việc cho cậu. Cậu nỗ lực hết sức với những công việc mình đang có và từ từ đánh bóng tên tuổi mình thêm lần nữa. Và hôm nay cậu là một trong số những nghệ sĩ có lượng đĩa bán chạy nhất châu Á.

“Năm năm trước…” Jin bắt đầu. “Cũng có những người mang đến cho tôi những dự án mới…” Anh dừng lại một chút để uống hết thứ đồ uống của mình.

Kazuya nhìn xuống cái ly trống rỗng của Jin và kiên nhẫn chờ anh hoàn tất câu nói của mình.

“Nếu tôi biết nắm bắt lấy chúng, thì tôi đã có thể gây dựng một cuộc sống hạnh phúc với Noriko.” Một nụ cười chế giễu hiện lên trên môi anh một cách cay đắng. “Lúc đó biết đâu cô ấy sẽ hiểu cho tôi và cố gắng cùng tôi trải qua mọi chuyện. Bằng cách nào đó, tôi chiêm nghiệm lại cuộc sống của mình và nhận ra sự cố tàu lần đó chẳng qua chỉ là một thử thách để thúc đẩy tôi…”

Kazuya lắc đầu. “Anh không nên nói như thế, những gì anh trải qua thực sự quá nặng.”

Jin ngắt lời cậu một cách nhanh chóng. “Tôi phải mở to mắt để quan sát những gì đang xảy ra với mình và nhận ra bản thân là một kẻ ngốc cho đến ngày hôm nay. Tôi dám cược sẽ đánh đổi mọi thứ để mang những người tôi yêu thương trở lại. Tôi đã xém mất đi đôi chân để nhận ra những ai thực sự quan trọng với mình và nếu được, tôi sẵn sàng trở thành kẻ mù lòa để những người tôi yêu về lại bên tôi một lần nữa.”

“Dừng lại đi!” Kazuya cắt ngang. “Anh quá nhạy cảm để đề cập đến những chuyện này rồi…”

“Đây không phải là nhạy cảm. Mà là sự thật!” Cái nhìn của Jin khẽ thoát ra bên ngoài cánh cửa shoji đang hé mở và bắt gặp những ánh nhìn tò mò từ phía sau khu nhà hàng. “Tôi lẽ ra không nên nói ra những lời này bây giờ nhưng chúng thật sự làm tôi khổ sở. Tôi đã từng đối mặt với cái chết để nhận ra mình đã bỏ quên biết bao nhiêu điều trong cuộc sống của mình. Và…” Tông giọng của anh đột ngột trở nên nhẹ bẫng và chúng biến thành một lời thì thầm. “Em còn nhớ cái lần chúng ta đi cùng nhau hôm trước không Kazuya?”

Người đàn ông trẻ ngay lập tức cảm thấy căng thẳng và ném hẳn một cái nhìn lạnh lùng dành cho người đối diện. “Đang là giờ ăn trưa đấy… Những gì đó xảy ra hoàn toàn là sự sai lầm. Vết thương chẳng có gì nghiêm trọng đâu nên anh không cần phải lo lắng hay đề cập gì đến chúng.”

“Kazuya!” Jin đứng dậy và đi theo sau chàng trai đó, người đang tự ý mở cánh cửa shouji và chuẩn bị bước ra ngoài. “Nghe tôi nói một chút đã!” Anh nắm lấy cổ tay Kazuya và buộc họ phải đối mặt với nhau và thậm chí giữ cả cánh tay kia của cậu bằng cái ghì thật chặt của mình.

“Anh muốn gì ở tôi? Những điều anh làm vẫn chưa đủ ư?” Cậu cảm thấy tiếng hét của mình thật sự quá lố rồi nhưng chẳng cách nào dừng lại được. “Anh có biết những gì đã gây nên cho tôi khi anh quay trở lại không? Chỉ vài ngày sau khi sinh Kaiyo, tôi nghe Noriko thú nhận tình yêu với anh một lần nữa. Cô ta đến thăm Reio và nói với nó những điều mà cô ấy sẽ chẳng bao giờ tiết lộ cho bất kỳ ai, kể cả với tôi. Anh biết tôi đã cảm thấy như thế nào không? Điều tôi căm hận nhất chính là việc mình kết hôn với một người phụ nữ mà cô ta không bao giờ quên anh. Mọi thứ tôi nỗ lực để xóa anh ra khỏi cuộc sống của mình trở thành công cốc. Khi tôi nghĩ cuối cùng mình đã thành công thì sự trở lại của anh khiến cho cô ấy, cô ấy…” Cậu không thể tiếp tục nói nữa. Đột nhiên cậu cảm thấy sự thất vọng đang lấn át mình quá nhiều đến độ đôi mắt cậu đã nhòe hẳn đi.

Trái tim Jin nặng nề hệt như nó bị đè bẹp xuống tận cuối dạ dày. Anh hiểu ra sự hiện diện của mình đang làm Kazuya tổn thương. Một lần nữa anh cần phải dẹp bỏ cái tư tưởng muốn làm mọi việc theo ý mình xuống. “Tôi xin lỗi.” Giọng anh run lên và nới lỏng vòng tay đang giữ chặt cánh tay Kazuya nhưng người đàn ông trẻ chẳng có vẻ biết ơn gì đối với cử chỉ đó.

Kazuya tiếp tục bài tự biên tự diễn ban nãy của cậu. Cậu cố nuốt nước bọt để lời nói của mình càng thêm rõ ràng. “Đừng bao giờ đến gần chúng tôi. Nếu Noriko rời bỏ tôi và mang những đứa trẻ đi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.”

Sự tĩnh lặng trở thành bạn đồng hành của anh trong phòng khách sau khi Kazuya bỏ đi. Nỗi đau, sự thất vọng, tự trách bản thân chỉ có thể bộc lộ trong làn nước mắt lặng thầm này của anh. “Anh hứa với em, anh sẽ không cướp đi những người mà em yêu thương và thay vào đó anh sẽ giam giữ cảm xúc anh dành cho em. Có lẽ đó là cách tốt nhất để anh giúp em được hạnh phúc.” Anh lẩm bẩm một mình như thế.

 

~ Hanamaru ~ Boong ~~~~ ✿♥‿♥✿